Kết quả 1 đến 3 của 3
  1. #1

    Ngày tham gia
    Nov 2013
    Bài viết
    0

    [ Truyện ] Yêu nhầm chị hai... được nhầm em gái (LeoAslan)

    Giới thiệu :
    [IMG]http://********/vantindat/images/Image/new/yeu%20nham%20chi%20hai%20duoc%20nhamem%20gaii.jpg[/IMG]

    Yêu nhầm chị hai...được nhầm em gái - Là Tác phẩm văn học mạng thu hút hơn 27,659 comments và 1,739,869 view sau hơn 1 tháng đăng tải trên diễn đàn VOZ và đến nay sau 20 ngày lập một thread thứ 2 con số độc giả quan tâm lên đến 837,676 người. Và bạn có phải là người tiếp theo?

    Có lẽ đối với mọi người, bóng đá là một môn thể thao để rèn luyện sức bền và thể lực, để vui chơi giải trí cho thư thái đầu óc. Nhưng đối với tôi, nói trắng ra thì bóng đá là dịp để tôi….thể hiện bản lĩnh, nói cách khác là để “ lấy le “.

    Nhưng lấy le với ai ? Lúc nhỏ, tôi khoái dẫn bóng qua mặt mấy thằng bạn trong xóm rồi cười hề hề ra oai, lớn hơn chút nữa, tôi thích những pha “đảo người xỏ kim” ngọt xớt để làm đần mặt bọn đội bạn. Sang cấp 2, tôi đã bắt đầu thấy thinh thích mỗi khi nghe tụi con gái cùng lớp vỗ tay bình phẩm những câu đại loại như “ - Nam đá bóng hay ghê là ! “ , hay là “ Nhìn ông này y chang cầu thủ trên ti vi ! “ . Tôi khoái chí cười tít mắt, được nước càng lấn tới, cứ có bóng là rê chân đảo người liên tục để khoe kĩ thuật của những năm tháng tập bóng một mình ở nhà.. Tất cả chỉ vì đôi chân tôi nó lèo khèo gì đâu, dẫn bóng giỏi bao nhiêu thì sút bóng dứt điểm càng tệ bấy nhiêu, thế nên trong trận đấu, tôi chỉ lãnh trách nhiệm kiến tạo bóng hay đột phá gây….thót tim đối phương. Chứ cứ mỗi lần bặm môi dứt điểm là bóng không lao ra ngoài khung thành cả thước thì cũng văng cái tọt xuống ao hồ gần đó.

    Nhưng, tất cả xảy ra vào một buổi chiều mùa hè năm lớp 9, khi tôi cùng đám bạn rủ nhau đá bóng ở một khoảng đất trống cạnh con đường biển Đồi Dương. Vẫn như mọi khi, tôi miệt mài dẫn bóng tạo cơ hội cho bạn bè tác nghiệp, nhưng sân thì rộng, gió thì mát, thế nên tâm hồn bay bổng, tinh thần phơi phới. Tôi chả buồn giữ vị trí nữa, có bóng là co chân sút luôn.

    Thế là cú sút bóng mà tôi gọi là “ huyền thoại “ ấy bay thẳng vào căn nhà có cánh cổng sắt màu đen, phá tan tành cái bóng đèn tròn thuỷ tinh trên trụ cổng. Ít phút sau, tôi đần mặt ra không phải vì sợ chủ nhà xách chổi rượt chạy cả đám, mà vì trước mắt tôi là một cô bé đang giận dỗi vì bóng rơi xuống hồ làm nàng ướt sũng.

    Và cô bé ấy, là mẫu người con gái trong mơ của tôi, không sai xích đi 1 ly nào so với những gì tôi hằng mong đợi cả, tóc đuôi gà búi cao, gương mặt thanh tú cùng đôi gò má kiêu kỳ, bờ môi đỏ hồng khi mỉm cười lạnh lùng. Thế rồi người con gái trong mơ ấy….ném thẳng quả bóng vào mặt làm tôi tỉnh mộng, rú lên khiếp đảm rồi ngã lăn ra đất vì bóng bay vô mặt đau thấy mấy ông trời. Tôi ấn tượng lắm, lập ngay kế hoạch….sút tiếp bóng vào nhà nàng để được làm quen, và sau khi ăn tiếp vào mặt một quả bóng nữa thì tôi mới ỉu xìu chuồn thẳng về nhà, thầm hãi hùng vì người đẹp mà hung !

    Ngày nhập học lớp 10, không biết duyên số run rủi làm sao mà tôi lại gặp được cô bé ấy thêm một lần nữa, và hình như là gặp hoài chỉ vì kể từ hôm đó, hai đứa tôi học chung lớp. Tôi mừng hết lớn, định bụng sẽ sử ra tuyệt chiêu “ lửa gần rơm lâu ngày cũng bén“ của các bậc anh hùng đi trước để tán đổ Tiểu Mai, cô nàng đã ném bóng thẳng vô mặt tôi những 2 lần liên tiếp.

    Nhưng đã gọi là duyên số thì chẳng thể nào lường trước được, khi mà ông trời lại sắp xếp thêm cho bí thư 10A1 nổi tiếng xinh xắn dễ thương trong trường, Khả Vy, tuy không ném bóng vào mặt tôi như Tiểu Mai, mà lại ném…những ánh nhìn hút hồn liên tục vào thằng con trai suốt ngày cứ đần mặt ra vì con gái là tôi này. Khiến cho tôi lúc nào cũng lâm vào thế bối thuỷ trước mặt là địch sau lưng là sông, tiến tới tiếp cận Tiểu Mai cũng không được mà lùi lại sóng bước với Khả Vy cũng không xong.

    Vậy nên tôi chỉ biết thở dài não ruột trong….vui sướng, phân vân không biết nên chọn Tiểu Mai – mẫu người trong mộng hay là Khả Vy – cô nàng xinh xắn. Thôi thì đành để sự thể nó đến đâu thì tôi theo đến đấy, chốt lại một câu giống như vào cuối chương của Tam Quốc Chí nhé.

    Hạ hồi phân giải ! ^^!

    Một số thông tin ngoài lề : Cho tới hiện nay tác phẩm Văn học mạng đang là nguồn sáng tác thơ cho rất nhiều cây thơ trẻ trong mọi miền tổ quốc, và theo đánh giá của các bạn trẻ thì "Yêu nhầm chị hai...được nhâm em gái" đang là cảm hứng sáng tạo cho rất nhiều bạn trẻ. Một tác phẩm Văn học mạng được chính các độc giả mạng đánh giá là trong sáng nhất hiện nay. Với sự góp mặt của các nhân vật có thật ở ngoài đời, hiện cuốn sách đang là tâm điểm chú ý và thu hút được hàng triệu lượt quan tâm của các bạn độc giả dành cho dòng Văn học mạng
    Lời mở đầu :

    Chắc các bác đọc xong cái tựa ít nhiều cũng có thắc mắc, đã cua nhầm cô chị rồi thì phải được cô em, chứ thế nào lại là " được nhầm ", thôi thì để từ từ em giải thích cho các bác nhé, có khi đọc xong các bác tự hiểu luôn
    Lời tựa :

    Một ngày chiều đầu hè, nắng không đến nỗi nóng gắt như những ngày trước, bấc giác tôi cảm thấy như vừa đủ để sưởi ấm những giá lạnh vừa qua, đủ để tôi chấp nhận niềm hạnh phúc mới. Em lặng lẽ, có phần líu ríu đi bên cạnh tôi, từng giọt nắng như đang nhảy nhót trên đôi vai gầy hờ hững... Hai đứa đến sân bay sớm hơn giờ bay độ 20 phút, ngồi ở hàng ghế chờ mà cả hai đều ko nói gì, tôi biết em đang đợi tôi, một câu trả lời cuối cùng từ tôi trước khi em lại sang Nhật. Vẫn nhìn em như mọi khi tôi hay nhìn, tóc đuôi gà búi ko quá cao, gương mặt thanh tú với đôi gò má cao ửng đỏ vì nắng, mắt em long lanh nhìn vu vơ, môi hồng khẽ cười chúm chím với tôi :

    - Ey, anh nhìn gì ế ?

    - Ừ, nhìn em

    - Bleu, lại nhìn lén, cái tật không bỏ

    - Ơ... anh nhìn lén khi nào ??

    - "Hứ... " em nguýt dài rồi quay đi, từng ngón tay nhẹ gõ lên túi hành lý, khoảng lặng mấy ngày qua như được xoá tan, tôi chợt như thấy nhẹ nhõm gì đâu, định tìm câu gì chọc em chơi thì em nhìn thẳng vào tôi, nghiêm nghị :

    - Anh ích kỷ lắm, thật !

    - Ơ, gì nữa ?

    - Anh không cho em cơ hội lựa chọn người con trai nào khác cả, em ..yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi...

    -.......

    Tôi biết, và em cũng biết, đây là lúc tôi phải nói ra câu trả lời của tôi, không lúc này thì lúc nào nữa, em sắp đi rồi kia mà. Tôi khẽ hít 1 hơi dài, bầu trời xanh cao vợi lăn tăn vài gợn mây, màu xanh da trời thân thiết ấy như 1 bức tranh, vẽ ra từng đoạn phim được chiếu đi rất nhanh, từ cái ngày mà tôi gặp em lần đầu tiên cho đến bây giờ...

    Link truyện:
    http://vozforums.com/showthread.php?t=2786623
    Facebook:
    http://www.facebook.com/tieumaivoz
    Fanpage:
    http://www.facebook.com/YNCHDNEG

  2. #2

    Ngày tham gia
    Jan 2014
    Bài viết
    0
    Chap 5 :

    Thực ra cách tôi nghĩ ra để làm quen em thì cũng ngu vô cùng, chắc các bác nghe vậy cũng đoán ra rồi. Tôi định… đá vô nhà em lần nữa, mà lần này đủ nhẹ thôi, ko gây tổn hại gì cho căn nhà thân yêu của em cả. Nhưng mà các bác biết rồi, tôi dứt điểm thì tệ.Nên mới dẫn tới mấy cái hậu hoạn hôm sau, mà lúc về nhà tôi nghĩ lại cũng chả hiểu gì sất !

    3 ngày sau, cũng buổi chiều, bọn tôi lại đến sân đó đá tiếp. Lần này đá tôi chả buồn tập trung, mắt cứ láo liên, canh có cơ hội là sút sang hướng nhà em, thế mà toàn trái banh nó toàn ra chỗ đâu đâu hoặc là ..vào khung thành, tôi rút ra điều này các bác ạ, với trình độ của tôi mà muốn sút vào khung thành thì tôi cứ nhắm ra ngoài là xong. Canh me mãi cuối cùng cũng sút được 1 quả vào thẳng nhà em, và tuyệt dzời hơn cả mong đợi, bể luôn cái bóng đèn tròn trên trụ cổng.

    - Xoảng…lạch cạch….zzzz

    - Té, lẹ lên!

    - Tổ bà mày thằng phá hoại, tự xử đi con !

    Thú thật là lúc này tôi cũng muốn lượn ngay, gì chứ đá bể bóng đèn nhà người ta thì chủ nhà ra là cái chắc, chứ chẳng phải cử con gái ra mà hoà đàm nữa, nhưng cái câu mà tôi chả muốn nghe nó lại vang lên :

    - Đền trái banh cho tao, nhanh !

    Sặc, hôm qua bàn tính quên mất cái vụ trái banh kỷ niệm của thằng này, mà nó lại đô con nữa, cỡ tôi ăn 1 đấm của nó thì phải gió nằm cả tháng chứ chẳng chơi, nghe vậy nên băng lớp tôi ở lại, băng kia thì chuồn hết, còn mỗi thằng mất banh @@! Bọn nó ở lại cũng tình nghĩa lắm rồi, chứ đi lấy banh thì tôi vẫn phải lấy thôi.

    Thằng bạn tôi ko dám cõng nữa, nó sợ chổng vó như hôm trước, tôi đánh bạo bước tới trước cửa nhà, nghĩ thầm trong bụng “- Thà ăn trái banh vô mặt như hôm bữa còn hơn bị thằng kia nó tẩn 1 trận”

    Tôi bấm chuông cửa cho lịch sự chứ ko dám kêu nữa, được khoảng 3 hồi chuông đổ thì có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà đi ra, và kìa, em ấy lại bước ra, mở cửa :

    - Gì vậy bạn?

    - Mình…cho mình xin lỗi …

    - Hở, xin lỗi gì cơ?

    Vẻ mặt ngạc nhiên của em ấy xinh ghê, hôm nay xoã tóc dài ra nữa chứ, đúng gu tôi thích. Mà thôi, lo vụ trái banh trước, ko phải vì bể bóng đèn thì giờ tôi cười tí toét rồi

    - Mình…với mấy đứa bạn đá banh, lỡ..nên làm bể bóng đèn nhà bạn rồi..

    - Ê, quả này là mày đá nha.., nó đá đó bạn, ko phải mình . – Thằng bạn trời đánh nói chen vào, mịa, đến lúc này thì lòi cái mặt phản ra với ông rồi nhá.

    Em nhìn theo hướng tay tôi chỉ lên bóng đèn, rồi nghĩ một xíu :

    - Ừ, thôi cũng ko sao, hai bạn phụ mình hốt mấy miểng chai này với !

    Trời, được tha bổng rồi, 2 thằng mừng hết lớn, lăng xăng cầm cái ki rác với chổi em đưa mà hốt lấy hốt để như hốt vàng ấy, xong xuôi !

    - Vậy cảm ơn bạn nha, tụi mình về !

    - Ừa, lần sau có đá nữa thì cẩn thẩn chút nha bạn, lỡ vào cửa kính thì mình cũng ko biết ăn nói sao đâu !

    - Ừ, mình nhớ rồi…!

    Rồi em quay lưng, cầm cái ki ra sau nhà đổ mớ đèn vỡ đi, tụi tôi cũng ra ngoài lại, quên luôn trái banh. Ra đến sân cười toe toét, mấy đứa kia nhao nhao :

    - Sao, sao, có gì ko?

    - Chả sao, anh vẫn còn đây, các chú cứ lo!

    - Thế trái banh đâu?

    Bỏ xừ rồi, quên mất. Tôi chạy lại, chợt nghĩ “ Sao hôm nay em ấy hiền thế nhỉ ? Bể cả đèn mà chỉ bắt làm lao động công ích “

    - Bạn gì ơi… Kính coong…

    - Gì đấy ?

    - Hì, nãy mình quên trái banh, cho mình lấy lại !

    - Đợi chút !

    Em ra mở cửa, tay cầm trái banh vẫn còn bụi bặm

    - Nãy sao ko lấy luôn thể, chạy lên xuống mệt !

    - Hì, mình quên, cảm ơn bạn nh….Bốp

    Tôi choáng váng, trái banh bay thẳng ngay mũi, đau thấy mấy ông trời, kịp nghe cửa đóng cái sầm ! Ngồi dậy xoa xoa, mấy thằng kia thì đừng ngoài nhìn thấy hết, cười bò lăn bò càng như phát bệnh.

    - Sao ko anh giai? Tao chết cười mất

    - Hoa có gai mày ơi, này thì đá vào nhà người ta

    - Bữa sau chụp gôn đi mày – Thằng kia giật lại trái banh rồi bỏ về

    Tôi vuốt mặt rồi cũng lủi thủi đạp về, trong lòng ngổn ngang trăm mối, kế hoạch đã ko thành còn ăn banh, cơ mà chả phải cầu được ước thấy đó sao, ăn banh vô mặt còn hơn bị ăn đòn, vừa nghĩ thế còn gì …!

    Hôm sau lên lớp, chuyện này đã được lan ra khắp phòng, mấy đứa con gái cười bụm mặt, mấy thằng con trai thì cứ gọi là thấy tôi thì phá lên sằng sặc

    - Sao? Hết bể mũi chưa mày ?

    - Chọc gái là vậy đó kon

    - Bla…Bla….zzz

    Trời, em đẹp mà sao em kiêu quá vậy? Hại tôi những 2 lần, cái mặt mẹ tôi sinh ra để tôi đi làm ăn với kưa gái chứ đâu phải để em tọng banh vô mặt chứ, hu hu T_T
    Chap 6 :

    Sau vụ đó, bọn tôi chẳng dám đến khu đó đá nữa, đời người ai hên 3 lần liên tiếp, ko khéo lại vào nhà người ta, chủ nhà xách cây ra rượt thì tèo. Thế là lại quay ra biển, đông, khát và mệt, nhưng được cái mát, và gió như làm dịu đi những bão giông trong đầu thằng học sinh lớp 9 bị con gái đáp banh vào mặt mà đau như bị đáp gạch T_T !

    Cơ mà tôi cũng chẳng thể nào quên được em ấy, lâu lâu tôi lại chạy xe ngang qua nhà em, xem nàng có ra ngoài hóng gió hay tản bộ gì ko, cứ thế tiếp diễn đến lúc tôi thi tốt nghiệp cấp 2, rồi vào luôn cấp 3 mà chưa 1 lần gặp lại người đẹp mà hung =.=! Cái tính tôi nó thế, con gái đẹp mà hơi kiêu kiêu thì tôi càng phải kua cho bằng được, để ko thiên hạ nó ăn tiếc lắm, hề hề !

    Ôn thi tốt nghiệp, rồi thi trường chuyên mệt vãi vật ra . Ấy thế mà lại rớt trường chuyên , thiếu nửa điểm, hic, tôi nản gì đâu, ba mẹ cằn nhằn suốt mấy ngày hè còn lại. Kệ, rớt cũng rớt rồi, tôi tót đi chơi VLTK, game online đầu tiên ở VN . Chơi thì cũng hay, nhưng mới làm quen in-tợt-nét thì nào biết cái gì là tài khoản với mật khẩu, cái gì tôi cũng nhờ chủ quán làm hết

    - Em muốn tài khoản với mật khẩu là gì ?

    - Cứ 123456 hết đi anh @@!

    - Chắc ko đó ?

    - Dạ, em chơi thử thôi mà !

    Chắc ông chủ này biết tôi gà con mới vào rồi, nên dạo đầu tôi hỏi gì cũng chỉ, dạo sau nản quá ổng bảo tự tìm hiểu. Tôi chơi con Cái bang, vì mê Giáng long 18 chưởng, mún xem nó như thế nào, sau này mới biết nhìn như 18 con giun màu vàng, mà lúc đó đâu có kinh nghiệm luyện game. Cầm mỗi cây đao cùi, chém mấy con nhím với gấu, vật vã lắm mới lên lv 16, chả dám mua mana để chưởng skill gì Bát quái thần chưởng hay sao ấy, vì mua mana thì tốn bạc, mà chiêu ấy thì tốn gần nửa ống mana chứ ko ít . Chả bù cho ông anh tôi, nghe tôi chém gió VLTK phê quá, lập ngay acc Ngũ độc, chơi 3 ngày lên 40 =.=! Cay đời, sao lại có cái phái vừa chạy vừa thả độc, vừa lên lv vù vù thế chứ !

    Rồi cũng đến ngày nhập học cấp 3, hài 1 cái là cả 2 anh em tôi đều rớt trường chuyên, ông anh tôi thì giỏi thôi rồi mà ngày trước cũng thiếu nửa điểm, rớt cái độp. Thấy ổng học trước, nên lúc mới vào trường, tôi hỏi :

    - Con gái trường này xinh ko huynh?

    - Mày học A mấy?

    - Đệ học A1 , tốt nghiệp điểm cao mà !

    - Uhm, lớp chọn thì gái cũng khá xinh đấy, may cho chú là ko vào trường chuyên, bọn gái nó học dữ nên toàn đầu to mắt trố thôi ! ( xin lỗi các bạn nữ học chuyên nhé =.=! )

    - Phê vậy ta !

    Ngày vào nhận lớp, như phản xạ, em nhìn đảo quanh 1 lượt, xoắn ngay, lại bị lừa, nhỏ nào nhỏ nấy trong như dưới quê mới lên , nản gì đâu ! Tôi ngồi đầu bàn 7 dãy phải, đầu bàn 4 dãy trái là nhỏ bí thư, nhìn cũng tàm tạm, nếu so mặt bằng chung trong lớp thì gọi là nhìn được. Cơ mà sự đời biến hoá khôn lường, Tái ông mất ngựa chưa phải là xui.

    Đang thẫn thờ nghe cô phổ biến nội quy thì thầy giám thị dẫn vào một bạn gái nữa, chắc là lại quen biết gì xin vào lớp chọn đây , ối giời ơi, nhìn muốn bật ngửa, thì ra nhỏ ấy là tiểu thư đáp banh vào mặt tôi 2 lần . Thầy dẫn vào, nói với cô gì đấy nghe ko rõ, rồi cô chỉ cho em ấy ngồi bàn 2 dãy trái, thôi xong, bàn 7 bên này có 3 đứa sao cô ko xếp em ấy vào chứ, tôi chăm sóc hỗ trợ học tập được mà !

    Lúc em ấy bước vào khẽ cuối đầu chào cả lớp, tự nhiên tôi đứng dậy (quê gì đâu, cô giáo vào lớp mới phải đứng dậy chào, đằng này tự nhiên 1 mình đùng đùng chào cờ giữa lớp ) , em ấy bất giác nhìn thấy tôi, khẽ cười. Ôi, tôi ngây người ra mất 1 lúc …

    - Em kia sao thế ? Sao ko ngồi xuống ?

    - Ơ..dạ, dạ !

    Tôi gãi đầu gãi tai, kịp thấy em ấy cười tủm tỉm…., và cả em bí thư cũng cười tủm tỉm theo, hic ! Đến đây thì đã vào phần chính của truyện, vì nội dung xoay quanh bọn tôi và em bí thư, tôi xin phép các bạn gọi em bí thư là Vy , còn tiểu thư kiêu kỳ nhà tôi là Tiểu Mai nhé, vì tôi quen gọi em như thế !
    Chap 7 :

    Bữa đầu xếp lớp xong, tôi về nhà mà cái mặt nó cứ như thằng thấm thuốc, cười hềnh hệch mãi. Ông anh thấy thế hỏi :

    - Sao thế ? Toàn mấy em xinh ko chứ gì !

    - Xinh con khỉ, toàn núi với ruộng ! Cơ mà…phê lòi, hề hề !

    - Mày điên à, xuống lấy tao chai nước.

    - Dà dạ, huynh cứ để em – He he, đang vui nên ổng sai gì cũng làm.

    Không vui sao được, vừa vào trường mới lớp mới đã gặp lại người thương, thêm cả em bí thư hình như cũng có ý với mềnh, tôi khoái cười tít mắt, mong cho mau tới chiều mai lên học để gặp các em, eh he he , các tềnh êu của trẫm!

    Cơ mà tối đó tôi nghĩ mãi cũng ko ra vì sao mà em Vy bí thư lại cứ nhìn mình mãi, làm lúc chiều về tôi phải soi gương ngay xem cái mặt có dính gì ko ? Mà làm gì có, nếu có thì cả lớp nhìn rồi chứ riêng gì em nó. Hay là lúc học quân sự đầu năm trong tôi cool quá, hề hề ! Dám lắm, tôi ráp súng nhanh như máy, rồi khoảng ném lựu đạn chày vào vòng tròn nữa, ném quả nào chuẩn quả đó, tôi chơi tạt lon tài thế cơ mà ! May mà nghệ thuật quân sự ko có dính dáng gì đến vụ sút lựu đạn, chứ phải thế thì cũng lỗ đầu vài mạng rồi =.=!

    Cũng phải nhắc đến mấy ngày học quân sự, tuyệt nhiên tôi ko hề thấy Tiểu Mai đi học. Chỉ khi học văn hoá mới thấy em lò dò lên lớp. Lúc đó tôi nghĩ môn quân sự chả quan trọng, lên trường xin nghỉ cũng được.

    Chiều ngày đi học đầu tiên, ăn trưa xong tôi đầu tóc tươm tất, áo quần bảnh bao, phốc lên xe đạp và hướng đến tương lai. Vừa đến cổng trường thì có thằng ôn nào đấy nó băng ngay trước mặt làm tôi thắng cái Két rõ to, điên nhá, thắng ko ăn thì ông tông thằng vào mày rồi, ngày đầu tiên đã gặp cản địa. Nhưng trường mới, tôi là lính mới, thôi thì cười cầu tài với nó vậy, gì chứ cái mặt tôi cười thì hơi mệt, he he !

    Vào lớp, soi ngay, chỗ của Tiểu Mai vẫn trống, cũng phải, mới 12h20 chứ mấy, còn 25 phút nữa mới vào lớp. Hơi buồn, tôi lần lữa về chỗ thì lúc ngang qua chỗ Vy, em ấy cười một cái, thú thật là lúc ấy thấy em nó bình thường thôi, thua xa em lớp phó 9A2 hồi trước nhiều. Thế mà sau này vì em nó mà tôi lao đao đủ chuyện, từ mấy thằng tình địch đến thầy cô, gia đình tôi nốt. Nhưng mà tôi lúc này thì nào biết, Vy cười thì tôi cười lại thôi, hì hì

    - Hì, bạn Vy đến sớm thế !

    - Hơ, thế 12h20 thì gọi là trễ à ?

    Mới quen mà em nó chặt tôi 1 nhát ngay xã giao, tôi im ngay tắp lự. Lại cười cầu tài và gãi đầu gãi tai, tôi về chỗ ngồi, thầm rủa cái miệng lanh lợi hồi cấp 1-2 đâu rồi. Cũng phải nói trước là cấp 1-2 tôi liến thoáng bao nhiu thì lên cấp 3 lại chững chạc bấy nhiu, chắc hồi hè lớp 9 nhét đâu được cái chân lý “ Con trai thì phải lạnh lùng gái nó mới thích, chứ sồn sồn như mấy thằng trâu bò kia thì gái nó chỉ tổ sợ “ Chuẩn, tôi sẽ áp dụng!

    Ngồi lót gạch hóng, đúng 12h40, Tiểu Mai mới ôm cặp bước vào. Áo dài kiểu lụa bóng ôm sát vòng eo nhỏ thon, tóc xoã dài đằng sau nửa cột nửa thả hờ , điểm thêm chiếc kẹp mái, môi đỏ mọng hơi óng lên, ôm cặp trước ngực, hic, chả riêng gì tôi, mấy thằng bạn cũng nhao cả lên. Ôi thảm rồi, lần này mún kua được nàng thì phải đá văng mấy thằng này trước thôi. Cũng phải, em thục nữ thế kia mà ! Nhưng mà anh là anh nói mấy chú nhao nhao kia nhá, anh đây lịch sự nhã nhặn thế mà còn bị đáp banh vào mặt những 2 lần cơ đấy, các chú có được ko? Có khi các chú may mắn được em đáp cái hộp bút sắt mà em đang lấy từ trong cặp ra kia kìa, thấy ko? – Công nhận cái khoản nghĩ nhảm với tưởng tượng của tôi thì vô đối thật =.= !

    “ Tùng…tùng…tùng “ Trống đánh báo hiệu vào lớp sinh hoạt 15 phút đầu giờ, ngày đầu nên cũng chả có gì đáng nói cho 15 phút này, ngoại trừ việc em Vy lên phổ biến sinh hoạt Đoàn gì ấy, công nhận giọng Vy hay, nói như rót mật, thằng ngồi cạnh bên em cái mặt nó trông ngu ra thấy rõ =.=!

    Tiết áp cuối ngày hôm ấy là môn Toán, hị hị, đã đến giờ trổ tài. Tôi liệu trước tình huống này rồi, bữa đầu rất có khả năng thầy sẽ kêu 1 số đứa lên làm thử vài bài toán cũ để xem thử kiến thức cũ như thế nào, hoặc giả giảng bài xong sẽ kêu lên bảng đáp bài luôn. Hị hị, đợi mãi cũng đến lúc thầy xướng tên, ổng sẽ đọc ngẫu nhiên 5 đứa để lên làm thử 5 bài toán trên bảng, tôi soi thử thì thấy trong 5 bài đó có 1 bài thâm lắm, nhưng mà với tôi chỉ là muỗi. Ngồi hóng xem có tên mình không, yes, trời ko phụ người tài, y như tôi ngồi ếm ổng ấy, mới nghĩ phát có tên luôn.

    Cơ mà chả phải tôi giải cái bài thâm hiểm đó , mà là một thằng khác, cao to đen – hôi ko thì chưa biết, cũng chả dại ngửi. Bài tôi làm dễ ẹc, thế là mất dịp lấy le với 2 nàng, thoy thì ngậm ngùi về xem thằng kia làm ăn ra sao. Đến là nản, nó chốt ngay cái đáp số tào lao, ức thật, tính tôi là chả thể ngồi yên khi mà tôi thấy người khác làm điều gì mà tôi biết chắc tôi làm tốt hơn nó nhiều !

    Hết tiết toán, đến giờ chào cờ đầu tuần. Biết mà, em Vy kết tôi rồi, lúc tôi ôm ghế ra sân xếp cho lớp, cả 15 thằng em ấy lựa mỗi tôi mà đi cạnh.

    - N cũng giỏi toán quá ha

    - Hì, bài đó cũng dễ mà, đâu có khó !

    - Ừa, mà lớp mình bên này nè N, ôm ghế đi đâu thế ??

    - À…à

    Hic, gặp gái là phải gió, đầu óc mụ mị, học A1 mà ôm ghế sang A4, nhục thật ! Lúc đó tôi nhìn 1 mà đâu biết nhìn 2, Tiểu Mai cũng đi ngay sau lưng Vy, trong khi tôi dòm trái phải thẳng, chẳng thấy em đâu . Đôi khi tình yêu nó ở sau lưng các bạn đấy, bên cạnh chưa chắc đã tốt, và cũng đừng tìm kiếm xa xôi !

    Chào cờ xong, dọn ghế xong xuôi, dắt xe ra về thì tôi chỉ thấy mỗi nhỏ Vy đang đi chung với mấy nhỏ khác, còn Tiểu Mai thì về đâu từ đời tám hoánh rồi. Hôm nay chả chào được em 1 câu, thôi mai vậy, còn những 3 năm cơ mà. Tôi tự nhủ vậy rồi đạp xe về, không quên băng ngang cái thằng cản địa hồi trưa cho nó biết mùi thắng gấp, bỏ lại sau lưng ánh mắt hậm hực của nó, vừa đi vừa nghĩ xem ngày mai làm thế nào tiếp cận Tiểu Mai đây !

  3. #3

    Ngày tham gia
    Aug 2013
    Bài viết
    0
    Chap 8 :

    Hôm sau, tôi quyết định đến lớp trễ hơn hôm qua, mục đích là được vào lớp cùng Tiểu Mai, hai là thị uy với mấy thằng cũng đang nhòm ngó em. 12h30 tôi ra khỏi nhà, chạy thong thả từ tốn, đúng 12h35 gửi xe xong, đi chậm rãi nhẹ nhàng, 12h40 bước vô lớp. Sặc, Mai ơi em biết anh hôm nay canh giờ đi cùng em hay sao mà giờ này em đã yên vị trong lớp rồi thế, em ngồi nhìn ra cửa sổ, đâu hề biết tôi đang ỉu xìu lê thân vô lớp, cũng vì ỉu xìu mà hình như tôi tưởng tượng ra hay sao ấy, em khẽ mỉm cười thôi !

    Ngang qua chỗ Vy thì :

    - Hey, hôm nay đi trễ vậy ?

    - Ừ, nhà N có việc, đi muộn chút

    - N cất cặp i, rồi qua Vy nhờ chút

    Dại gái rồi, nghe Vy nhờ tôi sáng mắt lên, cất cặp xong tót lên ngay.

    - N đọc dùm Vy cuốn báo này cho lớp nha, 15 phút đầu giờ ấy!

    - Ơ,…N có biết đọc đâu

    - Xạo, học đến lớp 10 mà ko biết đọc chữ à – Vy nheo mắt

    - Ko..ý N là..

    - Đọc dùm i mà, hôm nay Vy bị đau họng !

    5 phút sau, lớp 10 A1 có 1 ông phỗng đứng giữa lớp, cầm cuốn báo thật cao để che mặt. Thánh thần ơi, nào giờ con có làm việc này bao giờ đâu ! Thôi thì lựa mấy cái truyện cười đọc vậy, lớp mới bạn mới nên bọn nó cũng có phần ủng hộ, tôi đọc đến đâu thì cười đến đấy, mặc dù theo tôi thì mấy cái truyện này chả có gì đáng cười, thà nghe tôi chém gió, có khi cười tét rốn ấy chứ.

    - Cảm ơn N nha, hì !

    - Ừ, ko sao

    - Ụa, vậy là nãy giờ có sao à ?

    - Ko, tức là….

    - Hi, về chỗ i, vào lớp kìa !

    Trời hỡi, sao em Vy này mồm miệng lém lỉnh thế, tôi trùm chém gió mà toàn bị em nó kê nguyên tủ đứng vào miệng, quê không chịu được. Thêm Tiểu Mai suốt buổi tôi đọc khan cả cổ cũng chẳng buồn nở 1 nụ cười ủng hộ, hôm nay đen mịa rồi, hình như khi nãy ra đường bước chân trái trước hay sao ấy T_T !

    Ra chơi, bọn con trai rủ nhau ra đá cầu giao lưu. Gì chứ đá cầu thì tôi ko giỏi lắm, nhưng được cái chiêu đá hậu ngược nhìn lạ, tức là xoay chân lại móc ngược, đá bằng mu bàn chân, cầu bay đâu kệ nó, miễn ko hụt được rồi ! Còn có mấy đứa nào là đá xoè, đá móc đuôi bò cạp, đá ưỡn lưng, thôi thì đủ kiểu !

    Cứ thế, cả tuần sau đều tiếp diễn như vậy. Lên lớp học, ra chơi đá cầu, quen bạn quen bè, chiều lại về và cứ ngóng hụt Tiểu Mai. Được mỗi cái là dạo này em Vy cười tình với tôi nhiều hơn, và tôi tự nhiên thấy em nó xinh ra. Còn Tiểu Mai thì cứ vậy, cũng có đôi lần ánh mắt chạm nhau, nhưng đều như lướt qua. Ngoại trừ những lúc giải toán hay lý thì em có nhìn tôi, hơi tỏ vẻ thán phục. Và giờ anh văn thì tôi trố mắt nhìn em xổ cả tràng English mà chả riêng gì tôi, nhiều đứa khác cũng chả hiểu, có điều nghe đã tai vô cùng !

    Bữa nọ, cũng hội con trai đang đá cầu, trong nhóm có 1 đứa học giỏi hoá nhất lớp, vì anh nó dạy tư môn Hoá, ko dạy ở trường. Nhưng đời tôi chỉ thừa nhận mỗi ông anh nó dạy hay nhất và dễ hiểu nhất, kiến thức đi cực kỳ sát và dễ tiếp thu. Sau này lên 11, 12 nó học còn giỏi bạo. Đá cầu nó cũng giỏi nốt, có mấy quả tưởng cầu bay ra ngoài rồi thì nó cứu cầu ngoạn mục vô cùng. Bữa nay cũng vậy, nó cũng cứu cầu đẹp tuyệt dzời, thế mà cứu xong bỗng dưng nó ra ghế ngồi nhìn bọn tôi đá. Chả hỉu ất giáp gì sất, tôi hỏi nó sao ko chơi tiếp, nó cười lắc đầu nhăn nhở...
    Chap 9 :

    Tí đá xong, nó cũng ngồi đó ko chịu vào lớp. Ơ cái thằng ! Ngoài sân đếm lá rụng thú hơn việc học hay sao nhỉ ? Tôi tới hỏi sao thì…

    - Vô lớp mậy, ngồi hoài, trễ kìa

    - Tao bị…rách quần

    Ắc, hoá ra tại pha cứu cầu thần sầu khi nãy, tôi cố nín cười, bảo đưa xem rách ra sao ! Thảm, lỗ rách khá rộng, đủ gió vào thoáng mát tận trong ra ngoài !

    - Thôi cứ vào lớp đi, tao che cho, rồi ngồi thôi mà, cuối giờ tao chở về !

    2 ông tướng cứ thế đi líu ríu vào lớp, đứa nào ko biết nhìn vào dễ tưởng 2 thằng này gay lắm, và…nhiều đứa ko biết thật . Chúng nó cười, ko to nhưng đủ biết, em Vy ko cười, quay đi chỗ khác, Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên. Hic, lúc nào em ko nhìn anh, nhè ngay lúc này vậy nàng ? Tôi giải thích sao đây T_T , nói ra thì thằng bạn nó quê chết, gì chứ chuyện rách quần chả đùa được, quê cả tháng chứ chẳng chơi !

    Tôi quyết định vì đại nghĩa diệt thân, kệ ai hỉu sao thì hỉu, giúp bạn giúp đến cùng, che đến khi nó về đến chỗ, yên vị ngồi xuống mới thôi. Lầm lũi đi ngang qua 2 em V và Mai luôn, chả bận nhìn như mọi khi !

    Sự đời nó chả như ý, sao ko để yên cho thằng bạn đến khi tôi chở nó về chứ ! Giờ toán, giảng bài xong ông thầy bắt đầu gọi tên lên bảng làm bài, tôi chợt nghĩ tới cái định luật ko nhớ đọc ở đâu, mà cái câu này thì tôi tâm đắc lắm

    - “ Khi điều không may xảy ra thì nó sẽ xảy ra “

    Đại loại là nếu điều xui có xu hướng diễn ra thì nó sẽ diễn ra, như lát bánh mì rơi xuống bàn thì lúc nào mặt phết bơ cũng úp xuống đất, hay là đến giờ làm và bạn luôn thấy 2 chiếc vớ ko cùng một đôi trong cái đám vớ lẫn trước mặt, hoặc trời mưa khi bạn quên đem ô vậy . Ở đây là thằng bạn tôi, xui thế nào ông thầy gọi ngay đích danh nó, mà chỉ mỗi tôi là hiểu nó đang trong tình thế nào ! Ông thầy gọi mãi mà thằng T chả chịu đứng dậy, phải thôi, kế bên nó là 2 đứa con gái, đứng dậy thì sau đó có mà độn thổ cả đời. Cả lớp chỉ biết sửng sốt trố mắt nhìn, tưởng thằng này ăn gan hùm hay sao mà thầy kêu nó cứ ngồi lì 1 chỗ, cười hay nhăn nhó cũng ko rõ !

    Thôi thì tôi đứng dậy, cả lớp quay sang nhìn tôi, ông thầy cũng vậy. Ác nỗi, đứng dậy rồi giờ làm sao nữa, ko lẽ nói trước lớp “ Dạ bạn T bị rách quần thầy ơi, ko đứng lên được, thầy thông cảm ha ! “ , thế thì khác nào cứu rồi giết, đem con bỏ chợ. Nghĩ nhanh rồi tôi quyết định…ôm cuốn vở tôi lên bàn giáo viên

    - Gì thế, thầy ko kêu tên em lên bảng !

    - Dạ…- tôi vẫn đi lên

    - Về chỗ !

    - ……….- Tôi cắn môi lầm lũi đi 1 mạch lên bàn thầy, rồi nói cố thật nhỏ khi có thể

    - Dạ thầy bạn T bị…rách quần….

    - Ừ…uhm…e hèm, em về chỗ đi !

    Tôi quay lưng đi về, mà cả lớp vẫn còn nhìn theo, chắc bọn nó đang thắc mắc tôi nói gì mà thầy cho qua nhẹ nhàng thế ! Chưa kịp ngồi thì thầy gọi giật lại

    - N, em chở T về trước đi, để tí ra về đông đảo, ko tiện !

    - Dạ.!

    Thầy cũng tâm lí thật, thế mà nãy tôi ko nghĩ ra, để đến lúc ra về học sinh túa ra đầy sân, lúc ấy muốn che cũng khó. Thằng T xếp sách vở, đứng dậy ra khỏi lớp,…tay cầm cặp che chỗ rách sau mông lại. Đến đây thì đứa khờ cũng biết thằng T bị gì, ra chơi vô tôi đi sau che, ko đứng dậy được, tay che sau mông, xâu chuỗi lại là biết thôi. Vài đứa cười khúc khích, thầy trừng mắt nhìn, tụi nó im bặt. Tuyệt, tôi khoái thầy rồi nha !

    Xếp vội sách vở vào hộc bàn, rồi tôi đi ra, ko ôm cặp theo vì nghĩ chở T về xong thì quay lại lớp học tiếp chứ

    - N, N ơi – tiếng Vy gọi lại

    - Gì thế ?

    - Chìa khoá xe trên bàn N kìa !

    À, vội đi tôi quên mất, lấy chìa rồi tôi khẽ cười : Cảm ơn ha ! rồi chào thầy, chạy biến ! Tất nhiên hành động tình tứ giữa Vy và tôi nãy giờ chả lọt sót mắt ai, vì em ấy bàn 3 mà còn ngoái lại nhìn thấy tôi để quên chìa khoá xe trên bàn 7, tôi còn cười lại nữa ! Rồi đấy, mở đầu cho các sóng gió sau này !

    Chả dè nhà thằng T xa thật, tuốt ngoài TH, chả sao, trước sau gì tôi cũng lên nhà nó xin học thêm Hoá thôi, xem như biết trước nhà. Để nó lại đầu ngõ

    - Cảm ơn nhiều nha mầy !

    - Có gì đâu, ơ mà xe mày sao đem về ?

    - Tao nhờ thằng bạn chạy về dùm rồi

    - Ờ, vậy tao về đây, bữa nào tao lên đây xin học đấy

    - Ừ, bye mày !
    Chap 10 :

    Vuốt hết tốc lực , chạy bở hơi tai về trường là đã 5h40, xong tiết cuối từ lâu rồi, cầu trời cửa phòng đừng đóng để tôi còn lấy cặp. Chưa kịp chạy vào sân thì đã thấy Tiểu Mai đứng ngoài cổng trường, tôi xuống xe thở dốc

    - Nhà T xa quá, bạn coi dùm xe N để chạy vô lấy cặp cái nha !

    - Cửa lớp đóng rồi mà N !

    - Ơ…..@@!

    - Hì, cặp N nè, mình để đầy đủ sách vở trong hộc vào lại rồi !

    - Ah, cảm ơn nha – Tôi sướng mê tơi, cười tít mắt

    - ……….

    - Ủa mà sao bạn chưa về ?

    - Mình về rồi ai giữ cặp cho N ?

    - Ừ ha, rồi giờ ai chở bạn về ? Ko đi xe à ? ( ngu thật, người ta đi xe thì sao trước mặt mày giờ đây chỉ có 1 chiếc xe của mày thế, thằng hâm )

    - N chở mình về dùm i – Em nhìn tôi, các ngón tay líu ríu bấu vào cái cặp đang ôm trước ngực.

    - Ừ, lên xe đi – ( Cơ hội này nằm mơ cũng ko có, hic, nhờ mày rách quần đấy T à, sau này mày cứ thi thoảng rách tiếp vài lần dùm tao nhé )

    - Hi, chở nổi ko đó ?

    - Yên tâm, mười người chở vẫn được !

    - Xạo… - Em nguýt dài, rồi 1 tay níu áo tôi, và ngồi lên xe, ngồi 1 bên nhé, nam sinh chở nữ sinh áo dài bằng xe đạp, ôi lãng mạn vô cùng !

    2 người 1 xe cứ thế mà bon bon từ trường ra con đường đầy hương biển, gió mát nhè nhẹ, ánh đèn đã bắt đầu điểm lên trên thành phố, bản “ A love for life “ vang lên trên đài phát thanh nghe yên bình cực, tôi muốn sau này chiều nào cũng vậy, cũng được đưa em về nhà thế này !

    - Ơ N nè, đã biết nhà mình chưa mà sao ko thấy hỏi?

    - N biết rồi mà, sao hỏi vậy ?

    - Ơ, N nói sao, ko hỉu ??

    Trời đất, em quên tôi rồi, quên mất cái vụ em đáp banh 2 lần vô mặt tôi rồi !

    - Mình nè, hồi lớp 9 mình đá banh vô nhà bạn đó, 1 lần vô hồ cá, 1 lần làm bể bóng đèn ấy, nhớ ko, cái bóng đèn bị bể ! – Tất nhiên tôi giấu biến cái chi tiết nàng tọng banh vô mặt tôi

    - A..à, ra đó là N hở? Mình ko nhớ ra đấy, N cao lên nhanh vậy ha, lúc đó nhìn ko như bây giờ !

    - Ừ, tự nhiên sau lớp 9 N cao nhanh lắm ( Tôi cao lên nhanh thật, 1 phát vèo lên 1m72)

    - Hì, giờ thì nhớ rồi !

    Ôi, Tiểu Mai cười lên trông xinh cực, mà giờ tôi mới để ý, gò má em ấy cao ghê, mà con gái gò má cao là hay dắt mũi con trai lắm !

    - Xong, đã đến nhà rồi, tiểu thư

    - Hì, ghẹo nữa, thôi tạm biệt ha

    - Ừa, mai gặp !

    - Mai chủ nhật mà gặp gì N, hì hì !!

    - Ờ ha, quên mất, mốt gặp !

    - Uhm, N về cẩn thận !

    Tôi nhìn theo đến khi em mở cổng bước vào, gật đầu cười thêm phát nữa, ah suýt quên

    - Ấy, bạn tên gì vậy ? N chưa biết

    - Gọi mình là Tiểu Mai được rồi – Em cười rồi quay vào nhà.

    Hị hị, ở hiền gặp lành mà, ông trời giúp ta rồi. Tôi chạy về lòng đầy hứng khởi “ Sau này hai đứa con nên duyên vợ chồng rồi thì sẽ cúng tạ ông trời, à quên cảm ơn mày nữa T ơi, cảm ơn cái quần thần thánh của mày đấy “ Tèn ten, đời sao đẹp tươi thế, mở cổng vào nhà, nở nụ cười cầu tài với ông anh

    - Eh he …..

    - Ranh con, học gì mà giờ này mới về, tán gái à ?

    - Bậy nào, huynh cứ nói thế, hề hề !

    - Lẹ đi ăn mày, đói rồi !

    Tối đó tôi ăn gì cũng ngon, xem gì cũng vui, và ngủ cũng thật ngon, may quá, đêm nay ko mơ thấy nhỏ kia cầm AWM headshot nữa, mà là Tiểu Mai đang đứng đợi tôi trước cổng…thánh đường trong lễ phục cô dâu, cười rạng rỡ khi chú rể là tôi bước tới, he he, mơ đẹp, mơ đẹp !

Quyền viết bài

  • Bạn Không thể gửi Chủ đề mới
  • Bạn Không thể Gửi trả lời
  • Bạn Không thể Gửi file đính kèm
  • Bạn Không thể Sửa bài viết của mình
  •