Mang bệnh hiểm nghèo, chỉ cao 1,25m và nặng 24 kg, cậu học sinh lớp 10 không bất lực trước cuộc sống. Em gắng sức chống chọi với những cơn đau, sự thiếu thốn của cuộc sống chỉ để được đến trường học cái chữ.

Em làNguyễn Thế Huy, học sinh lớp 10A3, Trường THPT Nguyễn Hữu Cảnh (Hớn Quản, Bình Phước) được nhiều người biết đến với biệt danh “Huy lùn”. Đây là một tấm gương về nghị lực vượt khó học tập với thành tích 9 năm liền là học sinh giỏi toàn diện.

Nỗi đau thể xác không thể tả

Căn bệnh Huy đang mang trong người là viêm khớp dạng thấp thể nhiều khớp (hiện chưa có phương pháp chữa khỏi), và bị hở van tim hai lá nhẹ. Tám năm qua kể từ khi mang bệnh, đều đặn mỗi tháng em phải có mặt tại Bệnh viện Nhi đồng I (TPHCM) để tái khám một lần.

Cũng tám năm đó, mỗi khi trời trở lạnh vào ban đêm, Huy lại lên cơn nóng sốt, đau nhức, các khớp sưng vù, đi đứng không được, ngồi cũng không thể… Những lúc như thế, em chỉ biết nằm khóc.

Thấy con bị đau, mẹ Huy phải ngồi thức bên hằng giờ để nắn bóp chân tay cho em. Đều đặn mỗi ngày, Huy phải uống thuốc diều trị hai lần, và dù có thuốc giảm đau, nhưng giấc ngủ mỗi đêm vẫn cứ chập chờn.
<a rel="nofollow" href="http://nk0.upanh.com/b5.s25.d3/ef5289c5a62c282b86e15235052860cd_43143250.nghilucv uotkhohocgioicuahuylunti.jpg" onclick="_gaq.push(['_trackEvent', 'Outgoing', 'nk0.upanh.com', '/b5.s25.d3/ef5289c5a62c282b86e15235052860cd_43143250.nghilucv uotkhohocgioicuahuylunti.jpg']);return hs.expand(this)"></a>

Huy vẫn thường học bài ngay cả khi cơn đau chưa dứt.

Sinh ra vốn thiệt thòi, nhưng Huy không đầu hàng số phận. Hằng ngày em vẫn tự đến trường như bao bạn bè cùng trang lứa. “Một buổi không đến trường, em thấy tiếc lắm, và sợ ảnh hưởng đến thi đua của lớp”, Huy nói.

Những hôm bị đau, dù cơn đau chưa dứt, Huy vẫn ráng ngồi vào bàn học. Nhiều hôm đang ngồi tự nhiên em lăn ra ngã vì quá đau và thế ngồi không thể được vững như các bạn đồng trang lứa. Mẹ của Huy, chị Lê Thị Kim Hà, tâm sự: “Nhiều khi nhìn con ngồi học mà rớt nước mắt, nhưng đành phải động viên cháu học chứ biết làm sao được”.

“Bố Huy đi làm mướn, tôi làm công nhân tại khu công nghiệp cách nhà hơn mười cây số. Thỉnh thoảng phải xin nghỉ ít hôm vì Huy đau nặng. Có hôm đang làm việc, tôi nhận được điện thoại của hàng xóm Chị về ngay, thằng Huy ở nhà một mình, nó đau và khóc dữ quá. Những lúc như thế tôi cảm thấy đau nhói trong lòng”, chị Hà chia sẻ thêm.

Không đi học thì làm gì có tương lai hả anh…

Nói về Huy, thầy Nguyễn Xuân Hoàng, bí thư Đoàn Trường THPT Nguyễn Hữu Cảnh, cho hay: "Em là một học sinh ngoan, chịu khó học tập và hòa đồng với mọi người. Hoàn cảnh em rất đáng thương, cha mẹ đều là công nhân mà em lại mắc căn bệnh hiểm nghèo, cơ thể không được như các bạn cùng trang lứa. Nhà trường đã tạo điều kiện bằng cách miễn giảm học phí, và các khoản đóng góp đoàn, hội… Sắp tới chúng tôi sẽ cố gắng xin cho em một suất học bổng để em yên tâm học tập".

“Em đi học vất vả quá!”, trước lời chia sẻ của tôi, Huy thẳng thắn: “Trước đây còn nhỏ em chịu đựng được, bây giờ lớn rồi, khả năng chịu đựng đã tốt hơn… Không đi học thì làm gì có tương lai hả anh”.
<a rel="nofollow" href="http://nk6.upanh.com/b5.s27.d1/0bc77d8426ef94649dd7bd8ed5717666_43143256.nghilucv uotkhohocgioicuahuylunti.jpg" onclick="_gaq.push(['_trackEvent', 'Outgoing', 'nk6.upanh.com', '/b5.s27.d1/0bc77d8426ef94649dd7bd8ed5717666_43143256.nghilucv uotkhohocgioicuahuylunti.jpg']);return hs.expand(this)"></a>

16 tuổi, cao 1,25m và nặng 24kg, và mang bệnh hiểm nghèo nhưng Huy luôn tự tin và sống rất nghị lực.

Thật đáng khâm phục khi được biết trong những năm qua, Huy can đảm chiến đấu lại bệnh tật, vẫn tự đến trường bằng đôi chân của mình dù nhà cách trường đến 3km. Em luôn là học sinh giỏi và chưa bao giờ bỏ sót một buổi học dù có hôm lên tới lớp em phải nằm thiếp đi trên ghế vì đau, mệt, phải uống thuốc trợ sức hoặc thuốc giảm đau của nhà trường.

Với mỗi chiếc xe đạp trong nhà nên Huy dành cho em gái đi học, mỗi sáng Huy đi nhờ xe bạn. Những hôm bạn không thể tới chở, Huy lóc cóc đi bộ ra quốc lộ vẫy xe quá giang đến trường.

Dù quả quyết với tôi rằng không đi học thì làm gì có tương lai, nhưng dường như Huy vẫn phân vân, không biết đằng sau sự nỗ lực hiện tại, tương lai của em sẽ ra sao. Huy hỏi tôi: “Công việc nào không cần chiều cao hả anh?”. Nhưng không đợi câu trả lời, Huy quyết định: “Em sẽ chọn nghề bác sỹ… Nghề bác sỹ không cần chiều cao anh nhỉ, bởi chiều cao đâu quan trọng bằng cái tâm của họ”.

Trước nỗi băn khoăn của Huy, tôi chỉ biết lặng thinh nghe em nói. Mong rằng với nghị lực của bản thân, em sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Quang Trung – Hoài Lương

(theo dantri)